Sống một mình

Sống một mình

Một ông tăng đến hỏi Vân Cư, “Làm thế nào con có thể sống một mình trên đỉnh núi?”

Fugai: Ông lạc trong mây mù.

Vân Cư đáp, “Sao ông không bỏ thiền đường dưới thung lũng đi lên núi?”

Fugai: Đây chẳng phải cách hàng phục ma.

Như Huyễn: Những người bạn Mỹ thường hỏi tôi làm thế nào tìm được “nơi yên tĩnh để thiền định?”. Câu trả lời thông thường của tôi là, “Trong nhà anh có chỗ nào yên tĩnh không?” Trong đời sống hàng ngày dù có bận rộn đến đâu, người ta cũng có thể tìm được những giờ phút nào đó để thiền định và một chỗ nào đó để ngồi yên. Chỉ khăng khăng tìm một chỗ yên tĩnh bên ngoài ngôi nhà mình ở là hoàn toàn sai. Ông tăng này không hòa mình được với những tăng nhân khác trong thiền viện và muốn sống một mình trên đỉnh núi. Dù cho Vân Cư đã dồn ông tăng vào thế kẹt bằng câu hỏi ấy, cũng không lạ gì Fugai cho phương pháp của Vân Cư quá nhạt nhẽo.

Nếu tôi là Vân Cư, tôi sẽ yêu cầu ông tăng cho tôi biết ngay lúc này ông ta đang ở đâu. Nếu ông ta lưỡng lự tôi sẽ đẩy ông ta ra khỏi phòng ngay.

Genro: Nếu tôi là Vân Cư, tôi sẽ nói với ông tăng, “Nếu ông không chểnh mảng thiền đường của ông, tôi cho phép ông ở trên đỉnh núi. Nhưng làm sao ông có thể ở trên đỉnh núi mà không chểnh mảng thiền đường?”

Fugai: Tiêu diệt cả thiền đường và núi ấy.

Như Huyễn: Fugai giống như người vô chính phủ. Tôi không muốn làm người đồng đạo với ông tăng cấp tiến này. Câu nói đầu tiên của Genro thật sáng giá. Tại sao sư thêm câu cuối? Hãy xem các đồng đạo của tôi! Tất cả những người đó đều là những nhà kinh doanh và nội trợ giỏi. Không ai chểnh mảng việc đeo đuổi Thiền của mình. Bất cứ lời dạy nào tách rời khỏi cuộc sống hàng ngày thì chẳng phải là lời dạy chân thực.

Genro:    


Đẩy tăng đến vực sâu
[Fugai: Không có chỗ nào cao hơn và rộng hơn.]


Ném ông ta xuống đó,
[Cho ông ta sống mãi.]


Nơi đây tăng sống mãi.
[Không cửa vào, không lối ra.]

Pháp Vân Cư siêu tuyệt.
[Người ta nên biết ơn.]